ĐỀ 87: Sống thật với bản thân, với gia đình và xã hội.
BÀI LÀM
Sống ở đời, mỗi người đều có một cách sống riêng, một
quan điểm riêng. Nhưng dù là ai,dù mang quan điểm sống thế nào, mỗi con người
vẫn cần phải là một thể thống nhất giữa bên trong với bên ngoài, một sự kết hợp
hài hoà giữa tâm hồn và thế xác. Như trong vở kịch Hồn Trương Ba, da hàng thịt, nhà văn Lưu Quang Vũ có viết: “Không
thể bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo được. Tôi muốn được là tôi toàn vẹn “bên
trong”, nghĩa đen dùng để chỉ nơi khuất tầm mắt, nơi không nhìn thấy được, nhưng
ở đây lại có nghĩa là phần nội tâm, phần sâu sắc trong tâm hồn của mỗi con
người, nơi chứa đựng tất cả những suy nghĩ, đánh giá của con người về những gì
diễn ra xung quanh. Còn “bên ngoài” là nơi có thể quan sát được rõ ràng, nơi
không có gì che lấp,nhưng ở đây, ta hiểu “bên ngoài” là nơi con người dùng để
biểu lộ cảm xúc của trái tim, cảm xúc của tâm hồn. “Toàn vẹn” không phải là
không có sai sót, toàn vẹn không phải là phải hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ
nhặt, toàn vẹn ở đây chỉ đơn giản là con người ta được sống thật với lương tâm,
với bản thân của mình.
Con người ta cần nên sống thật với chính mình
vì con người vốn là một thể thống nhất giữa tinh thần và thể xác, và nếu không
sống thật với chính mình, con người sẽ gây ra đau khổ, tai hoạ cho gia đình, cho
những người xung quanh và làm cho chính mình bị tổn thương khi suốt ngày che giấu
cảm xúc, phải mang bộ mặt giả tạo như mang một chiếc mặt nạ, như thế thì làm
sao có thể sống tốt, làm sao có thể mang đến hạnh phúc cho những người thương
yêu xung quanh họ.
Nhưng giữa đời thường, có mấy ai dám sống thật với chính
bản thân mình? Còn vướng bận giữa những toan tính đời thường, mấy ai có can đảm
nói thật hết những suy nghĩ của mình. Ví như một công nhân đi làm, khi nghe
giám đốc nói về một vấn đề nào đó, nghĩ rằng giám đốc nói sai, nhưng là công
nhân, có ai dám nói thẳng thừng rằng cấp trên của mình đã sai. Hay như một học
sinh đứng trước giáo viên, khi được hỏi rằng có hiểu bài cặn kẽ hay không, thì
dù thế nào, người học trò ấy vẫn sẽ trả lời rằng có, dù đôi khi sự thật không
phải là như vậy. Chối bỏ bản thân có đôi khi là đánh mất luôn cả cơ hội để thay
đổi mọi thứ. Nếu như người công nhân sống thật với chính mình, có thể sẽ gây
được ấn tượng với cấp trên,và có thể được thăng tiến hơn, học sinh nếu nói thật
lòng mình với giáo viên, khi đó, khoảng cách giữa thầy và trò sẽ được rút ngắn
hơn, và kết quả học tập cũng sẽ được cải thiện hơn nhiều.
Ngay từ bây giờ, cần xây dựng cách sống thật với bản
thân cho mọi người, cho xã hội để xã hội ngày càng tốt đẹp hơn. Để không còn
những lúc dối người, dối mình, để mỗi cá nhân trong một tập thể có thể có thể
phát huy được toàn vẹn năng lực của bản thân. Khi biết sống thật với chính
mình, người ta sẽ biết cách trân trọng chính mình và rồi sẽ là đến trân trọng
những người xung quanh, sẽ không còn ai làm hại ai, cuộc sống sẽ được xây dựng
tốt đẹp hơn rất nhiều.
Như vậy, quan niệm sống thật với bản thân như đã
được đề cập đến trong đoạn văn của nhà văn Lưu Quang Vũ là lời nhắc nhở chung
cho tất cả mọi người, hãy sống thật với bản thân. Có thể nói, sống thật với
chính mình là một trong những chuẩn mực cao nhất của nhân cách con người.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét