ĐỀ 47.4: Suy
nghĩ của anh (chị) về vấn đề Tôn
sư trọng đạo.
BÀI LÀM 4
“Không thầy đố mày làm nên”, một triết lí dân gian đã
được lưu truyền từ bao đời nay. Điều này cho chúng ta thấy người thầy có vai
trò to lớn đối với con đường học vấn của mỗi học trò, dẫu là học trò bán tự,
nhất tự (có câu "nhất tự vi sư, bán tự vi sư” - một chữ là thầy, nửa chữ
cũng là thầy), huống hồ chi, chúng ta, trong đời ai chẳng là học trò hơn một
lần "nhất tự” hiểu theo nghĩa rộng của khái niệm này. Nhưng điều tôi muốn
nói đến ở đây là một mặt khác nữa của câu tục ngữ - Đó cũng là lời nhắn nhủ,
khuyên răn chúng ta phải nhớ ơn thầy cô.
Mỗi người có được công danh, sự nghiệp thành đạt đều nhờ
công ơn dạy dỗ của thầy cô. Những người chiến sĩ trong cuộc chiến sinh tử với
giặc ngoại xâm, trong hành trang tinh thần mang ra mặt trận cũng có lời thầy
cô. Chúng ta, hẳn đã nhiều người đọc nhật kí của anh Nguyễn Văn Thạc (Nhà xuất
bản Thanh niên xuất bản dưới nhan đề Mãi
mãi tuổi hai mươi) học sinh trường cấp 3 (THPT) Yên Hòa B - Từ Liêm, Hà
Nội. Trang nhật kí ngày 24/5/1972, ghi trước khi anh hi sinh tại chiến trường
Quảng Trị hai tháng, bảy ngày sau đó, người học trò này đã nhớ lời dạy thầy
giáo cũ - thầy Lưu, và nói rằng, cho đến lúc này, anh mới hiểu hết lời dạy của
thầy. Xin được trích đoạn nguyên văn "Lòng tin tưởng ở con người cũng
chính là một nét riêng rất độc đáo của lòng nhân đạo - Điều này thầy Lưu đã nói
rất nhiều lần với mình từ hơn hai năm trước - Nhưng đến giờ mình mới hiểu một cách sâu xa và đầy đủ nhất".
Người học trò Nguyễn Văn Thạc hiểu và xác định đúng đắn lẽ sống của đời mình.
"Có thể ngày mai, cuộc đời sẽ trả lời mình bằng luồng gió lạnh ngắt, nhưng
có hề chi, khi mình đã cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn chính trực và cao cả
- Biết yêu và biết ghét - Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống mà cảm
hiểu hạnh phúc không có gì so sánh nổi. Biết sống cao thượng, vươn lên trên tất
cả những gì tính toán cá nhân mòn mỏi và cằn cỗi. Phải, mình phải sống như vậy,
phải cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn như thế - Đây là mơ ước, là nguyện
vọng, quyết tâm và cũng là trách nhiệm mình phải làm. Phải làm". Chính vì
thế ta không thể quên được công ơn của thầy cô.
Thầy cô giáo là người hướng dẫn, bồi dưỡng, truyền đạt
cho ta những kinh nghiệm mà nhân loại đã tích luỹ trong suốt quá trình lịch sử
lâu dài về khoa học tự nhiên, khoa học xã hội và kinh nghiệm sống để mở rộng
trí óc cho chúng ta. Thầy cô không chỉ cho chúng ta tri thức mà còn rèn luyện cho
chúng ta bài học làm người. Lúc còn bé thơ thầy cô dạy ta từng chữ cái, từng
con số, rồi theo năm tháng chúng ta dần lớn lên, thầy cô dạy ta những điều hiểu
biết cao hơn, rộng hơn để giáo dục ta thành người có tri thức, có đạo đức. Các
thầy cô đã “Vì lợi ích trăm năm trồng người”, đào tạo chúng ta thành những
người hữu ích. Tại sao danh họa Ý Lêôna Đờ Vanh-xi (1452 - 1519) có thể trở
thành đỉnh cao của thời Phục hưng và thế giới. Vì ông có người thầy là họa sĩ
Vê-rô-ki-ô. Thoạt đầu thầy bắt cậu bé học trò vẽ quả trứng gà mấy chục ngày
liền. Bởi ông muốn cho nhà họa sĩ thiên tài tương lai biết "trong một
nghìn cái trứng, không bao giờ có hai cái hoàn toàn giống nhau... Do vậy nếu
không cố công luyện tập thì không vẽ đúng được đâu... Đó còn là cách luyện mắt
cho tinh, luyện tay cho dẻo". Các thầy cô giáo là người "mài sắt nên
kim", công lao biết bao! Thật đúng như nhà thơ Bùi Đãng Sinh, hiện nay đã
là nhà giáo kì cựu, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường đã viết:
Đồi cao thắm sắc ti gôn
Trồng hoa thầy đã trồng luôn cả người
Các thầy, các cô đang làm một nghề cao quý nhất, nghề
dạy học, nghề mà dân tộc ta vốn rất coi trọng, quan tâm và biết ơn. Ông cha ta
thường nói:
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy
Vì học sinh thân yêu, các thầy giáo, cô giáo đã luôn
luôn quan tâm đến sự tiến bộ, vui sướng trước sự trưởng thành của chúng ta,
trăn trở trước thiếu sót mà chúng ta mắc phải. Từ cái nôi là nhà trường, tình
cảm gắn bó giữa chúng ta và các thầy cô là một tình cảm đặc biệt, sâu sắc. Tình
cảm đó sẽ cùng đi suốt cuộc đời, động viên, nâng đỡ chúng ta trưởng thành. Mọi
người chúng ta phải khắc ghi và biết ơn. Phải ghi nhớ trong lòng, đạo thầy trò là
một trong những đạo lớn, giữ cho xã hội lành mạnh, vững chắc. Lại xin kể với
các bạn một câu chuyện mà nhân vật học trò là một nhà thơ nổi tiếng của chúng
ta. Chuyện của nhà thơ Hoàng Cầm, thi sĩ yêu thương của miền Kinh Bắc, cái nôi
của văn hóa Việt Nam .
Nhà thơ đã làm cho con sông Đuống thành dòng sông trữ tình, dòng sông thi ca.
Năm học 1935-1936, Hoàng Cầm học với thầy Hoàng Ngọc Phách, cũng là một nhà văn
(tác giả Tố Tâm, thiên tiểu thuyết
lãng mạn vào loại mở đầu văn chương lãng mạn). Ai ngờ sau đó ít lâu, lại lấy
chị gái họ thầy giáo mình. Một ngày tết ở thị xã Bắc Ninh, khi hai vợ chồng thi
sĩ đi chúc tết họ hàng, vào nhà thầy, theo tôn ti trật tự, thầy cứ một điều
"thưa bác", hai điều "thưa bác". Vợ nhà thơ cũng thản nhiên
"cậu cậu, tôi tôi” mặc dù kém đến trên 20 tuổi. Song Hoàng Cầm thì không
dám. Ông lễ phép xưng "con", gọi "thầy". Về nhà, bà vợ phàn
nàn:
- Sao mình lại xưng "con” với
cậu ấy? Cậu ấy là em mình chứ. Hoàng Cầm đã quả quyết trả lời:
- Anh phải tôn trọng cái điều có trước. Trước khi anh là chồng em,
anh đã là học trò của ông Phách từ lâu rồi. Người thầy giáo ấy đã có công lớn
đào tạo được ra anh hôm nay đấy em ạ!
Lòng biết ơn thầy cô là phải biết giữ đúng
"Đạo". Nhưng cao hơn, phải được thể hiện bằng hành động cụ thể. Muốn
vậy chúng ta phải học tập tốt, đạt nhiều thành tích cao. Đây cũng chính là đạo
lí làm người, là cách ứng xử của người có nhân cách. Đất nước ta có rất nhiều
tấm gương đáng để noi theo như người học trò con vua Thủy Tề của thầy Chu Văn
An. Biết là trái mệnh Ngọc Hoàng, tất bị chết chém, nhưng vẫn tuân theo lời dạy
bảo nhân nghĩa của thầy.
Bác Hồ từng dạy: “Kẻ có tài
mà không có đức là người vô dụng, người có đức mà không có tài thì làm việc gì
cũng khó”. Nền tảng của con người vẫn là đạo đức, đạo đức kết hợp với tài năng
thì làm chuyện gì cũng thành công. Xã hội hiện đại ngày nay, vấn đề đạo đức
đang còn nhiều cái để quan tâm, đó là tình trạng học sinh vô lễ, vô ơn bạc
nghĩa với thầy cô. Thậm chí có hành vi lăng mạ, côn đồ. Tất cả đều bị chê
trách, lên án gay gắt.
Trong bối cảnh như thế,
thiết nghĩ, lòng biết ơn là món quà giá trị nhất, là bông hoa tươi thắm nhất để
các thế hệ học sinh dâng tặng thầy cô kính yêu. Đây không phải chỉ là bổn phận
và nghĩa vụ mà còn là thứ tình cảm cao quý, thiêng liêng, ở đâu, lúc nào cũng
cần gìn giữ, nêu cao.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét